Photobucket

Pages

Wednesday, October 30, 2013

Tu Là Cội Phúc - Minh Cảnh

http://www.youtube.com/v/RIKH6z7uhfo?version=3&autohide=1&feature=share&autohide=1&autoplay=1&showinfo=1&attribution_tag=nisG7gZwq2WI06HL02G4vA
Đọc tiếp ...

Tuesday, September 25, 2012

40 sự thật về đàn ông Việt

Đọc cho vui

Vấn đề “thế nào là chuẩn man” trên Talkshow Đàn Ông của Yahoo! Thế Giới Sao suốt nhiều tuần vừa qua đã làm bạn đọc sôi nổi tranh luận. Người bảo đàn ông Việt rất biết yêu, biết chiều phụ nữ, kẻ lại ca ngợi đàn ông "chuẩn man" phải biết... nhảy việc.

Để kết lại chủ đề đầy tranh cãi này, Đạo diễn Lê Hoàng gửi đến Yahoo! chân dung đầy hóm hỉnh, thú vị và cũng rất thực tế của đàn ông Việt thời nay.


1. Anh ấy không to quá cũng không nhỏ quá. Không giống King Kong nhưng chắc chắn chả phải chim chích. Tầm vóc anh vừa đủ, hợp lý, hợp tình và hợp hoàn cảnh tuy nhiên có thể không hợp với một số cuộc thi.


2. Anh không đen quá cũng không trắng quá. Hầu như chưa có đàn ông Việt nào là Bạch Tuyết nhưng cũng ít ai giống trai tráng Châu Phi. Phần lớn họ như nhạc sỹ Nguyễn Văn Tý đã viết “ Nay da anh nâu tươi màu suy nghĩ, nhớ mùa phượng vỹ em nhớ lại mùa…”



3. Anh không cao quá cũng không thấp quá, anh đủ sức cho phụ nữ ngước nhìn và đủ lý do để không trở thành vô địch bóng rổ.


4. Anh không béo quá cũng không gầy quá. Đàn ông Việt chưa có ai là võ sĩ Sumô . To lớn kềnh càng không phải kích thước các anh ưa thích nhưng thanh mảnh như cò hương cũng chả phải tầm vóc được họ khuyên dùng. Nói chung đàn ông Việt có kích thước vừa mắt, vừa mồm và vừa tay.


5. Anh yêu vợ sâu sắc và thương bồ chân thành. Rất ít khi anh nhầm lẫn, và rất ít khi anh hoán đổi vị trí hai người. Anh tham lam, khát khao nhưng trung thực.


6. Anh nghiêm khắc với con cái, hào hiệp với bạn bè. Trong bữa rượu anh sẵn sàng rút ra đến đồng xu cuối cùng. Trong các lần con xin tiền đóng học phí anh tra hỏi cặn kẽ cũng tới đồng xu cuối cùng.


7. Anh khinh tiền bạc, nhưng sợ nghèo đói. Thường xuyên tuyên bố tiền không mang lại hạnh phúc nhưng rất lắm lúc coi hạnh phúc là lúc có dịp kiếm tiền.



8. Anh thích các cô gái mặc áo tắm nhưng ghét các cô thiếu nữ hở hang. Nếu có yêu các cô như thế thì anh ít thú nhận.


9. Anh học nhiều, thi nhiều nhưng đậu ít.


10. Anh biết rất nhiều chuyện trên đời nhưng không quan tâm cách giải quyết chúng.


11. Anh ít thành đạt nhưng biết cách sống như người thành đạt.


12. Anh thường không phải giám đốc nhưng là bạn của rất nhiều giám đốc.


13. Anh không quá đẹp trai nhưng anh biết vẻ đẹp bên ngoài không quan trọng. Và anh cũng rất ít khi tiết lộ vẻ đẹp bên trong.


14. Anh không tin ma quỉ, nhưng tin vào số đề.


15. Anh có nhiều tài năng nhưng ít khi tìm ra chỗ sử dụng. Đó chắc chắn không phải lỗi tại anh.


16. Anh am hiểu về chất lượng nước hoa và nước mắm.


17. Anh đánh răng thường xuyên nhưng gội đầu thì không như thế.



18. Anh không tin vào các cuộc thi hoa hậu nhưng gặp hoa hậu thì anh bối rối.


19. Anh có khả năng ngồi vỉa hè nhưng bàn về các vấn đề sang trọng.


20. Anh thông suốt tình hình thế giới nhưng xa lạ với những lo lắng của vợ con.


21. Anh dẫn bạn gái đi nghe nhạc giao hưởng. Nhưng khi ngồi một mình anh hát nhạc Chế Linh.


22. Anh ít đi du lịch Quốc tế nhưng có năng khiếu khám phá ngoại thành.


23. Khi anh ăn ít thì anh uống nhiều và ngược lại.


24. Anh ghét những bộ phim rẻ tiền nhưng ít có dịp xem phim nghiêm túc.


25. Anh ghét danh vọng nhưng nếu có cơ hội đạt danh vọng anh sẵn sàng thử một cách âm thầm.


26. Anh ít khi văng tục ở chỗ không quen nhưng có khả năng mau quen ở chỗ văng tục.


27. Khi đi qua một người ăn xin anh thường không kịp cho tiền nhưng sau đó thì day dứt.


28. Càng về già anh càng hay mua vé số. Càng trẻ anh càng ít nghĩ đến tương lai.


29. Ra nước ngoài anh dễ thương. Về đến nhà anh gia trưởng.





30. Nếu chẳng may anh đánh vợ là do yêu. Nếu anh đánh con là do giáo dục. Nếu anh bị bạn đánh là do chúng hiểu nhầm.


31. Anh nhớ ngày họp lớp nhưng không nhớ mình có mấy cái quần đùi.


32. Anh ít khi xem tivi trọn một chương trình nhưng có khả năng phân tích chúng.


33. Anh không có tiền mua xe hơi nhưng biết tất cả những phiền phức do xe hơi mang lại.


34. Anh có khả năng đọc sách triết học. Nhưng vào tiệm hớt tóc lại nằm cho ông thợ ngoáy tai.


35. Anh hay kể về những gì mình đã thấy và ít khi nhắc tới những gì mình không thấy.


36. Anh hay nghĩ những vấn đề rất lớn. Nhưng hay buồn về những vấn đề rất nhỏ.


37. Anh tin chắc mình thông minh và tin chắc thiêng hạ rất khó hiểu điều đấy.


38. Anh sợ cô đơn nhưng ngại đám đông.


39. Anh phẫn nộ khi thấy mình nghèo. Ngạc nhiên khi thấy kẻ khác giàu và vui vẻ chấp nhận khi thấy đời còn nhiều bất công.


40. Đọc bài này anh tức tối nhưng sau đó quên ngay.


Đạo diễn Lê Hoàng

Đọc tiếp ...

Monday, September 24, 2012

Gud ơi nói cái gì nhớ lại coi !!

Nều như mình nói lở lời không đúng ý người .....thì mình phải xin lổi !
Uốn lưỡi 7 lần rồi hãy nói nha Gud !
Ngôn ngữ VN rất phong phú mình cần phải học hỏi nhiều !
Một lời nói mà nhiều ẩn ý cũng là cái lầm lẩn cho người nghe !

You know ! when you do something right....no one remember but once you done some thing wrong no body forget  

Photobucket
Đọc tiếp ...

Saturday, September 22, 2012

Khởi Điểm mùa thu

9 giờ 49 phút sáng hôm nay thứ Bảy 2292012 là giây phút khởi điểm "Mùa Thu" múi giờ là Central North American Continent.
Thời gian đi qua thật mau khi ta nhìn ngược lại......nhưng lâu lâu mình ngắm cái dung nhan mùa thu của chính bản thân mình trên Mirror vào mổi sáng thức dậy .....wow ....không tin cũng phải tin đó ...hahahaha vẩn đẹp trai !! ý quên....phải là đẹp "Lão" bó tay tui luôn....

Aahhh.....không những vậy mà mình còn có một cái vui bất ngờ ....giống như mẹ mới đi chợ về cho quà vậy á !!

Một tiếng nữa là khởi điểm mùa thu đó các bạn
 

 
Photobucket
Đọc tiếp ...

Saturday, September 15, 2012

Thiếu gia đất mỏ bán cơm 5.000 đồng

Thiếu gia đất mỏ bán cơm 5.000 đồng

Từ một thanh niên rất "chơi bời", mua sắm không tiếc tiền, Trung bỗng thay tính đổi nết và luôn đau đáu với các bệnh nhân nghèo. Suất cơm 5.000 đồng hay bữa cháo miễn phí của Trung đã mang lại niềm vui cho nhiều người.

Thứ bảy và chủ nhật, quán cơm bình dân di động của Nguyễn Thành Trung (24 tuổi, quê Quảng Ninh) lại đến với các bệnh nhân ở Bệnh viện Thanh Nhàn. Ngoài ra, cứ hai tuần một lần, Trung cùng các tình nguyện viên đến biếu cơm miễn phí cho bệnh nhân ở Bệnh viện K. Trước đó, quán cơm 5.000 đồng của chàng trai đất mỏ Quảng Ninh này "đóng đô" ở cổng sau của Bệnh viện Nhi Trung ương.

Với Trung, Bệnh viện Nhi và Bệnh viện K là hai nơi cậu mong muốn được chia sẻ nhất. Trung lý giải, Bệnh viện Nhi là nơi những đứa trẻ cất tiếng khóc chào đời còn Bệnh viện K đón bệnh nhân nặng sắp ra đi. Bởi vậy, khi không được Bệnh viện Nhi Trung ương cho phép bán cơm 5.000 đồng ở cổng, thiếu gia này đã khóc...

Một lần tình cờ xem bức ảnh ông cụ đói lả nằm co quắp trên cầu Thanh Trì được chia sẻ trên mạng, Trung xúc động và cảm thương cho những hoàn cảnh khó khăn. Ý tưởng phát cơm miễn phí cho bệnh nhân nghèo của cậu ra đời từ đó. Ban đầu, định phát cơm miễn phí nhưng nhiều người khuyên làm theo mô hình cơm 2.000 đồng trong TP HCM để người mua cảm thấy thoải mái, cậu bắt đầu lên kế hoạch.



Không chỉ bạn bè, người thân mà ngay bản thân Trung cũng không ngờ cậu thanh niên ăn chơi ngày nào lại thay đổi đến vậy. Ảnh: NVCC.

Để ý tưởng thành hiện thực, Trung lặn lội vào TP HCM để học hỏi kinh nghiệm và tham khảo mô hình quán cơm 2.000 đồng. Thấy không đủ tiền và hình thức đó không phù hợp ở Hà Nội nên Trung quyết định làm theo ý mình.

Khi mới bắt tay vào làm cơm di động 5.000 đồng, Trung vừa ra trường và đang đi làm ở cửa hàng điện thoại. Toàn bộ 20 triệu đồng tích cóp được, Trung dành 10 triệu mua đồ dùng nấu ăn, đóng 3 tháng tiền thuê nhà trên đường lá và chỉ còn vỏn vẹn 2 triệu đồng để mua rau, thức ăn.

Nhớ lại những ngày đầu tiên, "ông chủ" trẻ cười híp mắt và luôn miệng nói "khó khăn lắm, giờ nhắc tới vẫn buồn cười". Vừa nói, thân hình gày gò vừa trải qua phẫu thuật của Trung lại rung lên theo tiếng cười vui vẻ. Khuôn mặt nhỏ cùng cặp kính to màu đen trở nên "sinh động" nhờ nụ cười tươi.

Thức dậy từ 3h sáng, Trung lục đục cắm hai nồi cơm to để kịp chín. 4h, cậu cùng hai người bạn gái ra chợ Ngã Tư Sở mua đồ về nấu. Mỗi người chịu trách nhiệm một khâu, riêng Trung nhận phần nấu ăn. Ngày còn học ở nước ngoài, cậu thường xuyên phải nấu cơm nên công việc này với Trung là bình thường.

Trước đó, cả ba cùng lên thực đơn và liệt kê xem cần mua thứ gì, số lượng bao nhiêu khi chỉ có 2 triệu đồng. Không có tiền mua bếp gas, Trung dùng tạm 4 bếp than được một chị ủng hộ. Hôm Trung nhờ bạn lấy ôtô xịn chở bếp than, bát đũa đến, ai cũng phì cười vì không ngờ một thiếu gia như Trung lại "đồng nát" đến thế. Để tiết kiệm, Trung còn định mang than từ dưới quê Quảng Ninh lên.

Hôm đầu may nhờ có bà hàng xóm quen dùng bếp lò nhóm giúp, nếu không ba người loay hoay mãi không nổi lửa lên được. Bữa cơm đầu tiên có 67 suất gồm các món: trứng rán, canh rau ngót, thịt gà, lợn kho và đậu rán. Loay hoay mãi tới tận 10h30 mới xong. Trước khi mang cơm đến viện, một người được phân công đến phát phiếu ăn cho người bệnh.




Nhiều bệnh nhân và người nhà quen đồ ăn ở quán của Trung cứ tới thứ bảy, chủ nhật lại ra xếp hàng mua cơm. Ảnh: Hoàng Hà.

Nhắc đến kỷ niệm bán cơm, Trung cho biết, lần đầu thấy rất ngại khi 3 người ôm thùng xốp to đứng trước cổng viện trước ánh mắt nhìn tò mò, lạ lẫm của mọi người. "Quan trọng nhất là vượt qua được cái Tôi. Một thanh niên ăn mặc sạch đẹp đứng ôm thùng xốp dán tờ giấy in chữ bán cơm có ngượng không? Tuy nhiên lúc nhìn thấy bệnh nhân chạy ra lấy cơm, cảm giác ấy không còn nữa", Trung nói.

Suốt những ngày bán cơm ở cổng Bệnh viện Nhi, hình ảnh bệnh nhân nghèo khổ và nụ cười hạnh phúc của họ khi nhận hộp cơm giá rẻ hay những âu cháo miễn phí nhưng đủ chất khiến Trung nhớ mãi. Có lần, một phụ nữ dân tộc mang phiếu cơm đến nhưng không có tiền mua. Trung liền xới cơm và gắp đồ ăn vào hộp biếu hai mẹ con. Lần khác, chứng kiến bà cụ 80 tuổi lập cập đi mua cơm, Trung lại chạnh lòng xót xa nhớ tới bà mình ở quê.

Dù mưa hay nắng, cứ thứ 7, chủ nhật hàng tuần, quán cơm di động của Trung lại đều đặn xuất hiện. Có hôm mưa bão, Trung và nhóm bạn vẫn mang cơm đến. Tới nơi thấy bệnh nhân và người nhà đang đứng đợi, cả nhóm cảm động rơi nước mắt.

"Cảm giác khó tả lắm. Chỉ biết rằng em thấy hạnh phúc. Nhiều người khổ quá", cậu thanh niên 24 tuổi tâm sự.

Hai tháng bán cơm ở cổng Bệnh viện Nhi Trung ương, quán cơm của Trung bị bệnh viện đuổi với lý do "căng tin không bán được hàng". Cơm, canh đã chuẩn bị sẵn mà không được bán, Trung ức phát khóc. Đến giờ mua cơm không thấy xe đến, bệnh nhân nhắn tin, gọi điện tới hỏi thăm. Tin nhắn nghi ngờ nhóm lừa đảo khiến Trung thấy đau đớn, cảm giác mình phụ lòng của những người nghèo khổ.




Bệnh nhân xếp hàng mua cơm 5.000 đồng dưới trời nắng nóng. Ảnh: Hoàng Hà.

Không được bán ở Bệnh viện Nhi, Trung chở cơm sang bán ở Bệnh viện Thanh Nhàn và sau đó là phát miễn phí ở Bệnh viện K. Thời điểm đó, nhóm nấu cơm của Trung đã phát triển rộng với nhiều thành viên tham gia. "Ông chủ" trẻ phải phân công các bạn làm theo ca, ca sáng chịu trách nhiệm nấu, ca sau dọn dẹp và "phục vụ" lại các bạn đi làm buổi sáng. Dựa vào đơn đăng ký ghi rõ khả năng làm được việc gì, Trung sẽ chốt lịch hàng tuần và sắp xếp các tình nguyện viên tham gia.

Mọi công việc đều do Trung tự tay lên kế hoạch lo liệu rồi vào bếp nấu. Cậu bảo, chưa yên tâm giao cho ai đó đỡ đần công việc. Đợt Trung phải nằm viện vì phẫu thuật khối u, bạn bè quen trên Facebook khi biết công việc của cậu tìm đến bệnh viện thăm.

"Có đôi vợ chồng trung tuổi ở Hà Nội đến thăm em. Hai bác nói một câu khiến em thấy mình phải bình phục nhanh để còn tiếp tục công việc giang dở. Bác ấy dặn: 'Cháu hãy cố gắng ăn uống để có sức khỏe. Còn nhiều người vẫn đang chờ cháu giúp đỡ", Trung kể lại.

Đến giờ người thân, bạn bè và bản thân Trung vẫn bất ngờ khi cậu bỗng dưng thay đổi không ngờ. Trung thừa nhận, trước đây rất "chơi bời". Thú vui lớn nhất của cậu là mua sắm và đi du lịch. Mỗi lần đi shopping, cậu không tiếc tiền nhưng giờ, mỗi lần định mua cái áo, đôi giày hàng hiệu, cậu lại tiếc rẻ nghĩ số tiền ấy có thể nấu được bao nhiêu suất cơm cho người nghèo.
Mới đây, Trung cùng nhóm tình nguyện của mình tới tặng quần áo mới, sách vở cho các em nhỏ làng chài Vông Viêng (Hạ Long). Ảnh: NVCC.

"Không ai nghĩ em thay đổi như vậy. Bản thân em cũng không hiểu và chỉ cảm thấy mình bớt bồng bột, điềm đạm hơn và vui khi nhìn thấy nụ cười của những người nghèo khổ em giúp", Trung chia sẻ.

Sinh ra trong một gia đình có điều kiện ở Quảng Ninh, sau một thời gian "bươn chải" ở Hà Nội, Trung về tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình. Cậu tâm sự, trước đây chỉ mong có nhiều tiền để làm từ thiện còn giờ chỉ ước có nhiều thời gian để đi được nhiều nơi. Năm học mới này, cậu cùng nhóm tình nguyện đi tặng sách vở và quần áo cho các em nhỏ ở làng chài Vông Viêng (Quảng Ninh). Mới đây, cậu cũng lên tận Lào Cai để chia sẻ với người dân nghèo. Trung thu tới, cậu cũng có kế hoạch tổ chức vui chơi cho trẻ nhỏ.

Biết công việc này của Trung, bố mẹ và người thân ủng hộ cả tinh thần lẫn vật chất. Trung sợ nhất nước mắt của mẹ và chính bà lý do để cậu "quay đầu"... Nói đến dự định tương lai, cậu ước sẽ mở được quán ăn giá rẻ bán cơm một tuần ba buổi cho người nghèo, riêng thứ 7 sẽ phát cơm miễn phí ở bệnh viện. Trong thâm tâm, cậu vẫn áy náy vì không được đưa cơm tới Bệnh viện Nhi.

Bình Minh
Đọc tiếp ...

Friday, September 14, 2012

10 ngày chữa hết sạch bệnh chai chân

10 ngày chữa hết sạch bệnh chai chân

Vết chai chân chữa mọi cách không dứt khiến tôi rất đau, đi lại khó khăn. Một ông lão người dân tộc thiểu số bày cách lấy củ hành tím giã thật nhuyễn rịt vào vết chai, làm kiên trì 10 ngày sẽ khỏi.
Bệnh chai chân này cả bố và tôi đều mắc phải. Bố tôi bị vết chai bàn chân phải, đi lại rất đau. Bố đã làm mọi cách vẫn không được, từ dùng kềm cắt da, bôi thuốc tây... vùng chai vẫn cứng, còn dãn rộng và xuất hiện nhiều vết mới.

Chịu đau không thấu, bố đến Bệnh viện Đa khoa tỉnh Gia Lai. Sau khi khám, các bác sĩ chẩn đoán là bệnh chai chân, nguyên nhân là bị tỳ đè và ma sát, do giày dép chật, do viêm thần kinh trong bệnh đái tháo đường, do di truyền bị chai bất thường hoặc quá mức. Triệu chứng chính là đau khi tỳ đè, nhất là tại chỗ chai. Khi cắt tổ chức chai tìm thấy một lõi ở trong vị trí chai…

Bố tôi đã được tiến hành tiểu phẫu để lôi cồi trong vết chai. Sau này bệnh đã khỏi song bố tôi cho biết hễ nghĩ đến lúc phẫu thuật là ổng sởn da gà. Bởi phần bàn chân là nơi có nhiều dây thần kinh nhạy cảm nên ca tiểu phẫu đã khiến ông phải nằm ở nhà hơn nửa tháng trời chẳng đi đâu, hay làm được việc gì cả.

Chẳng biết do di truyền hay lây mà chỉ một thời gian ngắn sau tôi cũng bị chai chân. Quả thật những gì mà bố tôi mô tả giờ tôi cảm nhận rõ mồn một: đau buốt mỗi khi giày dép ma sát với vết chai, đi lại phải nhón rất khổ sở... Lúc đó tôi rất sợ phải lên bàn mổ bởi sẽ mất hơn nửa tháng trời nằm nhà, đang là thời điểm nhạy cảm của công việc. Do đó dù đau tôi vẫn cố cà nhắc đi làm.

Tình cờ một lần ngồi uống cà phê tại một quán ở phố núi, có ông lão người đồng bào dân tộc thiểu số thấy dáng điệu đi lại của tôi đã hỏi: "Mày bị chai chân à?". Ông bảo cởi giày cho ông xem, rồi nói: "Cái này tao biết, dễ chữa mà, cũng không tốn kém gì". Rồi ông bày: Mỗi tối trước khi đi ngủ, rửa chân cho thật sạch. Lấy củ hành tím giã cho thật nhuyễn rồi rịt vào vết chai sau đó dùng một miếng vải sạch cố định lại. Cứ kiên trì làm chừng 10 ngày là hết đau thôi.

Tôi đã thực hiện như lời ông lão. Quả nhiên mới 3 ngày là chân cảm thấy bớt buốt khi đi lại và vài ngày sau thì vết chai rụng lúc nào không hay, thay vào đó là lớp da non. Cách này tôi cũng đã bày cho hai người bạn và đều rất công hiệu.

Tùy Phong
Đọc tiếp ...

Inspiring MasterChef USA-Christine Ha: Blind Chef

Dù ở hải ngoại vẫn giữ được bản sắc dân tộc , đáng được mọi người nể nang .. dù là trong việc cooking ... mời cả nhà xem 1 video clip rất cảm động, chảy nước mắt theo nhân vật chính ... lý do vì sao .... mọi người xem sẽ rõ ....







Đọc tiếp ...